Giới Thiệu Truyện Trọng Sinh Chi Thánh Đồ Phong Lưu. Sẽ không nhiều lời, một câu, toàn bộ khống toàn bộ thu, không lôi không buồn bực! Bởi vì cuối cùng một vị thân nhân qua đời, nản lòng thoái chí Vu Đồng lựa chọn tự sát, không ngờ đụng phải thời kỳ thượng cổ
Bạn đang xem nội dung tin đăng: "Cần thuê phòng trọ 2 người ,giờ giấc tự do , toilet trong phòng , - Mã tin: 609010".Mọi thông tin liên quan đến tin đăng này chỉ mang tính chất tham khảo. Nếu bạn có phản hồi với tin đăng này (báo xấu, tin đã cho thuê, không liên lạc được,), vui lòng thông báo để PhòngTrọ123 có
Contents. 1 Mẹo Hướng dẫn Chế độ vệ sinh máy giặt Toshiba trong nước Mới Nhất; 2 Cách vệ sinh máy giặt Toshiba đơn thuần và giản dị tận nhà ; 3 Cách vệ sinh máy giặt Toshiba bằng baking soda; 4 Hướng dẫn vệ sinh máy giặt Toshiba bằng chính sách tự về sinh lồng giặt. 4.1 Khái niệm chính sách tự vệ sinh lồng
Trọng Sinh Chi Tự Do Chương 4 Trọng Sinh Chi Tự Do Chương 4 Đương lúc Hứa Kiệt còn đang bực bội, chuông điện thoại vang lên, người gọi không ai khác là Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt thấy vậy liền nhận máy. "Kiệt thiếu gia." "Bác Kim?" "Kiệt thiếu gia, cậu mau tới bệnh viện đi."
Con số tài liệu lớn lao này cho thấy tầm quan trọng của vấn đề tự do ngôn luận và tự do báo chí. Năm 1993, Ðại Hội Ðồng Liên Hiệp Quốc đã chọn ngày 3 tháng 5 hàng năm là ngày Tự Do Báo Chí Thế Giới hầu cổ võ cho quyền tự do ngôn luận và tự do báo chí trên toàn cầu.
"Con đường của thanh niên chỉ là con đường cách mạng, không thể có con đường nào khác" - câu nói nổi tiếng của Người Anh hùng Lý Tự Trọng, người Đoàn viên TNCS đầu tiên là đại diện cho tinh thần thép, lý tưởng sống, khát vọng vượt qua gian khó vươn lên, là tinh thần sẵn sàng hy sinh vì cách mạng, vì
Nam sinh Trọng sinh chi đô thị cuồng tiên Chủ đề tạo bởi: XXX. Trọng sinh chi đô thị cuồng tiên . visibility 46517 star 0 0. Với những công cụ đơn giản, thân thiện và tự động hoá, web cung cấp những trải nghiệm tiên tiến nhất, nối liền khoảng cách ngôn ngữ.
wbSm. Chương 7. Tới bữa sáng, hai người trầm mặc không nói gì, tâm tình vui vẻ của Hứa Quan Hạo lúc mới tỉnh dậy cũng không cánh mà bay, chỉ còn lại vẻ mặt ngơ ngác và đau khổ. Ăn điểm tâm xong, Hứa Kiệt đứng lên với lấy cặp sách, sau đó quay sang nói với cái người còn đang ngẩn ngơ một câu “Con đi học.” Hứa Quan Hạo đặt bát xuống, cũng đứng lên theo. “Để tôi đưa em đi.” Hứa Kiệt nhíu mày, nuốt lời từ chối bên miệng xuống, gật đầu đi ra ngoài trước. Suốt dọc đường đi, Hứa Kiệt cảm nhận được Hứa Quan Hạo đang nôn nóng, muốn nói lại thôi đến mấy lần. Cậu không hiểu, một người như Hứa Quan Hạo, rõ ràng đang đứng trên đỉnh cao, nắm giữ mọi thứ trong tay, vì sao lại tự đặt mình vào hoàn cảnh này, chấp nhất của người từ đâu mà đến, sao lại có thể kiên trì đến như vậy. Xe dừng trước cổng trường, Hứa Kiệt lấy cặp sách rồi mở cửa xe, xuống xe bước được hai bước, quay đầu thì thấy Hứa Quan Hạo vẫn chăm chú nhìn mình, vì vậy đành quay trở lại. “Người muốn tới công ty sao?” Thấy Hứa Kiệt xoay người quay lại, Hứa Quan Hạo nhanh chóng hạ cửa kính xuống, nghe cậu hỏi vậy thì sửng sốt một lúc rồi gật đầu. “Ừ, thời gian rồi có nhiều việc chưa xử lý được.” Hứa Kiệt cúi người xuống nhìn, nói “Đừng tới công ty, người mới ra viện, ở nhà nghỉ ngơi một hai ngày nữa.” Nghe Hứa Kiệt nói xong, Hứa Quan Hạo không khỏi cao hứng. “Được, nghỉ mấy ngày rồi tới công ty.. tan học tôi sẽ đón em.” “Ừ.” Hứa Kiệt đứng thẳng dậy, một lần nữa xoay người đi, lần này cũng không ngoái lại nhìn. Bây giờ đang là đầu tháng ba, chẳng mấy mà tới kì thi chuyển cấp. Nếu còn ở kiếp trước, hẳn cậu sẽ học tập ngày đêm, nhưng bây giờ ngồi trong lớp cũng không còn cảm thấy khẩn trương như vậy, chỉ là nghiêm túc tới trường, giờ nghỉ sẽ nói chuyện với Vương Vọng mấy câu, làm bài tập xong cũng không động vào sách vở. Buổi trưa, vừa có người mang cơm tới cho Hứa Kiệt, đều là món cậu thích ăn nhất, muốn mua cũng phải mất vài giờ mới mang về được. Hứa Kiệt ăn xong, vừa đóng hộp cơm lại, có một bóng người đi tới, cậu ngẩng lên thì thấy Nghiêm Nhiễm dùng vẻ mặt buồn bã nhìn mình. “A Kiệt, sao mấy ngày này cậu không để ý mình, cậu thực sự muốn chia tay sao?” Ở kiếp trước, trước sinh nhật cậu một tuần, Hứa Quan Hạo uy hiếp cản trở bắt cậu phải chia tay Nghiêm Nhiễm, khi ấy cậu rất không cam lòng và rất giận Hứa Quan Hạo, cho nên ở tiệc sinh nhật thấy Nghiêm Nhiễm mới kích động như thế. Cậu ngẩn người một lúc, cuối cùng mở miệng nói “Chúng mình vẫn còn nhỏ, nên để tâm tới chuyện học hành thì hơn.” Sắc mặt Nghiêm Nhiễn liền trở nên khó coi, ánh mắt phẫn nộ cùng thương tâm “Vì Hứa Quan Hạo muốn cậu chia tay mình sao, A Kiệt, cậu có biết Hứa Quan Hạo là người như thế nào không? Anh ta..” Hứa Kiệt cả kinh, quan sát nét mặt Nghiêm Nhiễm, chẳng lẽ cô ấy đã biết tình cảm của Hứa Quan Hạo dành cho cậu rồi sao? Câu tiếp theo tựa như rất khó nói, Nghiêm Nhiễm vươn tay nắm chặt lấy tay cậu “A Kiệt, cậu hãy nghe mình nói, cậu nên tránh xa Hứa Quan Hạo một chút, anh ta không giống như cậu tưởng tượng đâu, anh ta là..” Có người tiến vào lớp học, Nghiêm Nhiễm cũng không nói tiếp, ánh mắt lo âu khôn xiết nhìn về phía cậu. Mọi người ăn trưa xong lục tục trở về, Nghiêm Nhiễm cũng quay lại chỗ mình ngồi. Hứa Kiệt nhớ tới sinh nhật mình hôm ấy, cậu thấy Nghiêm Nhiễm giống như nói câu gì đó với Hứa Quan Hạo, sau đó người mới tức giận hất rượu vào người cô ấy, thậm chí còn động tay với Nghiêm Nhiễm. Lẽ nào Nghiêm Nhiễm nói chính là chuyện này. Vương Vọng trở về, thấy Hứa Kiệt đang đờ người ra liền lắc lư đi tới, từ sau bữa tiệc sinh nhật, cậu cảm thấy tên này có chút kỳ quái, cứ ngồi một chỗ mà đơ người ra, hoạt bát trước đây bay đâu hết cả, cũng chẳng còn lén nhìn bóng lưng Nghiêm Nhiễm như ngày trước, với chuyện học tập cũng nghiêm túc hơn. “A Kiệt, ông đã hứa đưa ảnh chụp có chữ ký cho tui, tui vẫn chờ đó nha!” Hứa Kiệt lấy lại tinh thần, hướng Vương Vọng cười cười “Ngày mai tôi sẽ đi lấy, Sở Hành đồng ý rồi.” “Bỏ đi!” Hai mắt Vương Vọng sáng lên “Ông tự đi lấy phỏng, thế là có thể gặp được Sở Hành rồi.. A Kiệt, tui cũng muốn đi, ông dẫn tui đi cùng đi, tui muốn chụp ảnh với Sở Hành.” Thấy Vương Vọng kích động như vậy, Hứa Kiệt đỡ trán. “Cũng phải nói trước với anh ấy đã, để tối nay tôi gọi hỏi một chút.” Vương Vọng lay lay cánh tay Hứa Kiệt, cười cười “Không cần đâu, ông cứ trực tiếp đưa tui tới là được, Hứa đại thiếu gia dẫn người tới, phỏng chừng Sở Hành còn đối với tui thân thiết hơn.” Hứa Kiệt khẽ cười, rút tay mình ra “Nói linh tinh gì thế! Tôi chỉ sợ đột nhiên dẫn ông tới, Sở Hành lại không chịu ký tên, ông vốn hay nóng nảy..” “Thôi mà, anh em tốt, dẫn tui đi, tui xin ông đấy.” Thấy Vương Vọng như vậy, Hứa Kiệt bất đắc dĩ gật đầu “Được rồi! Vậy thứ bảy, tám giờ đợi tôi trước cửa công ty S&S, nếu may mắn có thể chụp ảnh cùng Sở Hành.” Nghe Hứa Kiệt nói xong, Vương Vọng càng thêm kích động, miệng thiếu chút nữa là chảy nước miếng. Buổi chiều tan học, Hứa Kiệt vừa đeo cặp ra khỏi cổng trường đã thấy có xe đợi mình, cửa kính hạ xuống, lộ ra gương mặt của Hứa Quan Hạo. Bước chân chậm lại, Hứa Kiệt đi về phía xe, Hứa Quan Hạo cũng từ trên xe bước xuống, đi tới trước mặt cậu, đột nhiên người vươn tay ôm lấy cậu, Hứa Kiệt không khỏi ngạc nhiên, còn chưa kịp đẩy ra đã thấy người buông tay, nghiêng người kéo cậu lên xe. Hứa Kiệt ngạc nhiên nhìn Hứa Quan Hạo, cậu ngồi vào xe rồi, Hứa Quan Hạo cũng theo vào luôn, tài xế nổ máy rất nhanh. Lúc xe chuyển hướng, qua gương chiếu hậu, Hứa Kiệt thấy bóng Nghiêm Nhiễm đứng trước cổng trường. Trông thấy Nghiêm Nhiễm, Hứa Kiệt vô thức xoay người muốn nhìn theo, thế nhưng hai vai bị Hứa Quan Hạo giữ chặt lại. “Hôm nay chủ nhiệm lớp em có gọi cho tôi.” Hiểu được vì sao đột nhiên Hứa Quan Hạo ôm mình, Hứa Kiệt liếc mắt nhìn người “Sao lại gọi cho người?” “Nói là sắp thi chuyển cấp, muốn biết ý kiến của em.” Hứa Kiệt tránh khỏi cánh tay của Hứa Quan Hạo, dựa sát vào ghế. “Tiểu Kiệt, em dự định vào trường nào?” “Trường Nam trung.” “Không được!” Hứa Kiệt vừa nói xong, Hứa Quan Hạo đã lập tức phản đối. Hứa Kiệt cau mày, khẽ cười một tiếng, cậu biết Hứa Quan Hạo sẽ không đồng ý cho cậu thi vào trường Nam trung. Trường này tuy rằng danh tiếng tốt, nhưng lại rất xa nhà, hơn nữa nội quy rất nghiêm, nếu ở xa nhất định phải ở ký túc, không thể ở bên ngoài, Hứa Quan Hạo đương nhiên sẽ không đồng ý. “Tiểu Kiệt, trường ấy cũng không tốt như lời đồn, tôi có quen hiệu trưởng trường ấy, thật ra trường Nam trung..” Hứa Quan Hạo không khỏi xoắt xuýt, nhìn Hứa Kiệt đắn đo giải thích, dáng vẻ vô cùng khẩn trương, Hứa Kiệt đành phải cúi mình. “Không học Nam trung, con vào Bắc trung.” Hứa Quan Hạo nhất thời sửng sốt, nhìn về phía Hứa Kiệt. “Em.. vừa rồi là em cố ý.” Khóe miệng Hứa Kiệt cong lên,quay đầu nhìn về phía cửa sổ. “Đứa nhỏ này..” Hứa Quan Hạo thở dài một tiếng, sau đó nhìn cậu khẽ nở nụ cười, cả người dựa sát lại, nắm lấy tay Hứa Kiệt. Ngón tay Hứa Quan Hạo nhẹ vuốt, Hứa Kiệt để mặc động tác của người. Sáng thứ bảy tỉnh dậy, Hứa Kiệt ăn sáng rồi thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, thế nhưng vừa đi tới cửa, lại thấy Hứa Quan Hạo cũng đi theo sau. “Khụ, hôm nay tôi cũng có hẹn với lão tổng của S&S, chúng ta cùng đi nha.” Hứa Kiệt nhướn mày, dừng bước chân “Người biết rõ hôm nay con tới S&S còn cố ý hẹn tổng giám đốc công ty vào lúc này.” “Như vậy chúng ta có thể đi cùng nhau.” Trong lòng có chút bất đắc dĩ cùng phiền toái, Hứa Kiệt cất lời, giọng nói có vẻ không vui. “Nếu người không muốn con đi ra ngoài thì cứ nhốt con lại đi, việc gì phải phí công gặp giám đốc để theo con.” Sắc mặt nhất thời cứng đờ, ánh mắt Hứa Quan Hạo trở nên u ám. “Nếu em không muốn cùng đi với tôi, vậy buổi chiều tôi đi vậy.” Hứa Kiệt trực tiếp xoay người đi, cả dọc đường đều cau mày thật chặt, cũng tự dặn bản thân không được quay đầu, thẳng đến khi xe chuyển bánh, cậu mới có thể dựa vào ghế thở phào. Cậu ghét cảm giác này, ghét Hứa Quan Hạo ở trước mặt mình cẩn cẩn trọng trọng tỏ vẻ khoan dung, Hứa Quan Hạo vốn không phải người như vậy, cậu biết rõ dáng vẻ Hứa Quan Hạo lúc làm việc như thế nào, khi ấy người kiên cường bất khuất, đầy vẻ cao sang kiêu ngạo, người ngoài không ai dám coi thường Hứa Quan Hạo, người là chủ nhân của Hứa gia, là bá chủ chốn thương trường. Thế nhưng trước mặt cậu, Hứa Quan Hạo chỉ có khoan dung và nhượng bộ, cậu cảm thấy mệt mỏi, nhất là khi cậu biết vì sao Hứa Quan Hạo trở thành như vậy, trong lòng lại càng khó chịu hơn. Trước đây cậu vốn cho rằng, là Hứa Quan Hạo chiều chuộng mình, giống như cha chiều con, nhưng bây giờ cậu đã rõ tâm tư trong lòng Hứa Quan Hạo, biết nguyên nhân là bởi vì sao. Cậu chỉ có thể suy đoán, Hứa Quan Hạo làm vậy, là mong đợi một ngày.. cậu có thể thích người. Đối mặt với Hứa Quan Hạo, tâm tình cậu rất phức tạp, kiếp trước không biết tình cảm Hứa Quan Hạo dành cho mình, cho nên dù hai người mâu thuẫn tới đâu, với người cậu vẫn đều tôn kính và yêu thương. Cậu coi Hứa Quan Hạo như trưởng bối trong nhà, dù là trước kia hay cả khi bị nhốt, với Hứa Quan Hạo vẫn đều một lòng kính yêu. Thế nhưng từ khi biết rõ tâm tình của người, cậu không khỏi cảm thấy buồn bực và thất vọng, cậu không thể tin đây là người mà cậu đã kính yêu mười năm, người đã nuôi lớn cậu mười năm. Mà bây giờ, cậu tận mắt thấy Hứa Quan Hạo ôm mình chết, lần thứ hai phải đối mặt với Hứa Quan Hạo, mặc dù trong lòng vẫn rất thất vọng, thế nhưng cũng không còn tức giận, chỉ là cảm thấy bất đắc dĩ, thậm chí thấy ở trước mặt mình, Hứa Quan Hạo luôn cẩn cẩn trọng trọng cố ý lấy lòng, lại thấy chua xót và khó chịu.
Tác giả Nhất Phiến Phù Vân Thể loại Đam mỹ, hiện đại, chủ công, tình hữu độc chung, trọng sinh, siêu chiếm hữu cường thụ x đạm mạc rối rắm công, ngược tâm, HE Couple Hứa Quan Hạo x Hứa Kiệt Tình trạng edit Hoàn 67 chương + 1 phiên ngoại Văn án Trước khi sống lại, Hứa Kiệt bị Hứa Quan Hạo giam nhốt tròn năm năm, cho đến tận khi chết đi cậu vẫn chẳng thể thoát khỏi người ấy. Sau khi sống lại, Hứa Kiệt cố gắng không để Hứa Quan Hạo giam nhốt thêm lần nữa, nhưng cậu chẳng ngờ, thứ kiếp này bị người trói buộc không còn là thân thể, mà là … trái tim. Link Muối
Reads 9,866Votes 105Parts 2Complete, First published Jun 07, 2014Văn án Trọng sinh chi trước, Hứa Kiệt bị Hứa Quan Hạo đóng tròn năm năm, cho đến chết đều không có đi ra khỏi đi, sau khi sống lại, Hứa Kiệt nỗ lực để cho mình không có bị Hứa Quan Hạo đóng, nhưng không nghĩ, đời này mình bị đóng không phải là thân thể, mà là... Tâm. Muốn chiếm làm của riêng siêu cường chịu X đạm mạc quấn quýt công Tác giả chuyên mục Chút tiến đến thu trốn một chút lâu! Vào V thông báo Bài này số sáu vào V, hy vọng có thể xong mọi người tiếp tục ủng hộ! Cúi đầu! Nội dung nhãn Tình có chú ý buồn vô cớ nhược thất trọng sinh hào môn thế gia Tìm tòi mấu chốt tự Vai chính Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo ┃Phối hợp diễn Vương Vọng, Nghiêm Nhiễm, Sở Hành chờ ┃Cái khác Trọng sinh, chủ công319niênhạ
Tên truyện Trọng sinh chi tự do Tác giả Nhất Phiến Phù Vân Thể loại Đam mỹ, hiện đại, chủ công, tình hữu độc chung, trọng sinh, siêu chiếm hữu cường thụ x đạm mạc rối rắm công, ngược tâm, HE Dịch bởi QT-đại thúc, edit bởi Muối. Tình trạng Hoàn, chưa beta Bản edit chưa có sự đồng ý của tác giả, hoàn toàn là edit chui, vui lòng không mang đi nơi khác. – văn án – Trước khi sống lại, Hứa Kiệt bị Hứa Quan Hạo giam nhốt tròn năm năm, cho đến tận khi chết đi cậu vẫn chẳng thể thoát khỏi người ấy. Sau khi sống lại, Hứa Kiệt cố gắng không để Hứa Quan Hạo giam nhốt thêm lần nữa, nhưng cậu chẳng ngờ, thứ kiếp này bị người trói buộc không còn là thân thể, mà là … trái tim. ….. Chương 01 Chương 02 Chương 03 Chương 04 Chương 05 Chương 06 Chương 07 Chương 08 Chương 09 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Phiên Ngoại …. – HOÀN
Chương 40. Thấy Hứa Quan Hạo ăn được nhiều, bác Kim vui vẻ nói, đúng là cậu chủ nên tập luyện nhiều hơn. Ăn cơm xong trở về phòng, Hứa Quan Hạo có chút buồn bực. “Anh vận động rất ít hay sao, sao ai cũng bảo anh nên tập luyện.” Hứa Kiệt đang lấy bộ quần áo ngủ trong tủ, nghe vậy thì gật đầu. “Anh tự nghĩ xem mình có vận động nhiều hay không.” Nghe Hứa Kiệt nói thế, Hứa Quan Hạo bĩu môi, thế nhưng thấy Hứa Kiệt đi vào phòng tắm, vẻ mặt Hứa Quan Hạo liền biến đổi, đi tới trước gương lấy ra một chiếc hộp, đọc hướng dẫn xong rồi bôi đều lên mặt. Bôi lên mặt một lớp mỏng, Hứa Quan Hạo lại nhìn một lượt, quả thật nhìn không ra đang đắp mặt nạ, theo như lời người kia nói, mặt nạ này dành riêng cho nam giới, có tác dụng làm căng da mặt. Lúc ngủ, Hứa Quan Hạo nằm xuống bên cạnh Hứa Kiệt, Hứa Kiệt nhíu mũi. “Anh mới rửa mặt à? Còn đổi sửa rửa mặt?” Gương mặt Hứa Quan Hạo đỏ lên, có chút xấu hổ. “Ha ha, Tiểu Kiệt.. mũi em thính ghê.” Hứa Kiệt nhíu mày, bị Hứa Quan Hạo ôm lấy thì nói một câu. “Mùi này không tốt, mùi của cái kia dễ chịu hơn.” Hứa Quan Hạo đỏ ửng mặt, cắn răng ôm Hứa Kiệt, đợi cậu ngủ rồi mới lén đứng lên, chạy vào phòng tắm bỏ lớp mặt nạ kia đi, rửa bằng sữa rửa mặt Hứa Kiệt thích, sau đó gọi điện thoại cho thư ký. “Cái mặt nạ kia không tốt, đổi sang cái khác đi.” Hứa Quan Hạo lặng lẽ về giường nằm xuống bên cạnh Hứa Kiệt, rón rén ôm cậu vào lòng. Mặc dù động tác của Hứa Quan Hạo rất nhẹ, nhưng Hứa Kiệt vẫn mơ màng tỉnh lại, cậu nhíu mày trở mình, sau đó vùi đầu vào lòng anh. “Anh vừa làm gì?” Hứa Kiệt còn chưa tỉnh ngủ hẳn, mơ mơ màng màng hỏi. Hứa Quan Hạo nhẹ nhàng vỗ lưng Hứa Kiệt cười. “Anh đi vệ sinh, mau ngủ đi.” “Ừ..” Hứa Kiệt hừ nhẹ, tiếp tục vùi đầu vào lòng anh, còn chun mũi ngửi ngửi. “Mùi này dễ chịu, em thích..” Nét mặt Hứa Quan Hạo cứng đờ, bởi vì câu “Em thích..” kia của Hứa Kiệt mà tim đập rộn, nếu không phải đang ôm cậu trong lòng, phỏng chừng Hứa Quan Hạo đã nhảy cẫng lên. Sớm hôm sau, Hứa Kiệt thấy dưới mắt Hứa Quan Hạo có quầng thâm, không vui hỏi. “Lại ngủ không ngon?” Hứa Quan Hạo cười cười, tuy rằng quầng thâm dưới mắt hơi đậm, nhưng tinh thần vô cùng tốt. “Không có, mau đi đánh răng rửa mặt đi, mai còn phải đến trường.” Hứa Kiệt bị đẩy vào phòng tắm, lần này cũng không đóng cửa, vừa đánh răng vừa nhìn Hứa Quan Hạo mỉm cười chọn quần áo cho cậu. Có vẻ Hứa Quan Hạo đang vui. Nghĩ vậy, Hứa Kiệt nhổ bọt kem đánh răng xuống, khóe môi cũng cong lên. Ăn xong bữa sáng, Hứa Quan Hạo đưa Hứa Kiệt đến trường xong rồi trực tiếp tới công ty, vừa đến nơi đã gọi thư kí tới. “Không cần mua mặt nạ gì đó nữa, tôi không cần, mau đi thông báo cho các phòng, tôi muốn mở cuộc họp.” Thư kí gật đầu, xoay người định rời đi thì đột nhiên nhớ ra. “Chủ tịch muốn họp về vấn đề gì ? Tôi muốn nói rõ hơn với mọi người.” Hứa Quan Hạo sờ sờ cằm, thần sắc có chút âm trầm. “Chúng ta nên thu mua công ty Smile như thế nào.” Thư kí há hốc mồm, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Hứa Quan Hạo. Smile là công ty nổi danh toàn quốc về đồ trang điểm và mĩ phẩm, được một công ty nước ngoài hùn vốn đầu tư, công ty này không chỉ có danh tiếng tốt, mà còn có rất nhiều người tài! Thu mua Smile? Hôm nay chủ tịch bị sốt sao!” Thấy miệng thư kí há to đến nỗi có thể nhét một quả trứng gà vào, Hứa Quan Hạo bật cười. “Nói thế thôi mà cũng tin, báo với mọi người họp bàn chuyện hợp tác với Thịnh Phong.” Thư ký lau mồ hôi trên trán, không ngừng gật đầu. “Tôi sẽ đi báo với mọi người… Tâm tình của chủ tịch ngày hôm nay rất tốt.” Thư kí do dự bồi thêm một câu, thế nhưng nói xong thấy chủ tịch vẫn mỉm cười như cũ, vì vậy vội vàng xoay người đi. Mấy ngày liên tiếp, Hứa Kiệt về nhà đều thấy Hứa Quan Hạo ở trong phòng tập, vì vậy vài ngày sau, chỉ cần cậu làm bài tập xong sớm sẽ cùng tập với anh. Tiệc mừng thọ của Lưu lão gia được tổ chức vào thứ sáu, hôm ấy Hứa Kiệt xin nghỉ buổi chiều. Trên đường đi, Hứa Quan Hạo nhận được điện thoại của Ngụy Tử Tân, Ngụy Tử Tân cười nói, nếu đến cửa mà không được cho vào thì gọi điện cho anh ta, anh ta sẽ dẫn vào cùng. “Nếu không có ai mời, cậu nghĩ tôi đi làm gì cho mất mặt.” Hứa Quan Hạo cười, sau đó lập tức cúp điện thoại. Thấy Hứa Quan Hạo có vẻ tự tin, Hứa Kiệt cũng nhẹ nở nụ cười. Đến bên ngoài bữa tiệc, Hứa Quan Hạo cầm lễ vật xong thì xuống xe, Hứa Kiệt cũng xuống cùng anh, đợi Hứa Kiệt đi đến bên cạnh, hai người sóng vai nhau cùng bước vào. “Tiên sinh, cho tôi xem thiệp mời của ngài một chút.” Đi đến cửa, Hứa Quan Hạo bị nhân viên bảo an cản trở, xung quanh có rất nhiều người tới tham dự tiệc lớn, mọi người đều biết Hứa Quan Hạo, ai cũng từng nghe qua vụ việc kia, trong thoáng chốc, có không ít người nhìn qua chỗ Hứa Quan Hạo và Hứa Kiệt. Đương lúc mọi người còn trong tâm trạng hóng kịch vui, một người đàn ông đi tới. “Vị này là khách quý do tôi mời đến, không cần thiệp mời.” Người đàn ông nói với nhân viên bảo an một câu. “Vâng, thưa cậu chủ.” Nhân viên bảo an gật đầu, lui về phía sau. “Hứa thiếu gia.” Lưu Minh là người con trai duy nhất của Lưu lão gia, lần này nghe tin con trai Lưu lão gia sẽ đích thân về nước, lúc này thấy anh ta có mặt ở đây, đồng thời hoan nghênh Hứa Quan Hạo, không ít người cảm thấy kinh ngạc. Hứa Kiệt không mấy quan tâm tới chuyện Hứa Quan Hạo ở trên thương trường, chỉ là mỗi lần dự tiệc cùng anh, đều thấy thân phận Hứa Quan Hạo không nhỏ, bởi vì mỗi lần tới, có không ít người tìm cơ hội mời anh rượu. Hai người theo Lưu Minh vào buổi tiệc, mọi người đều đứng nhìn Lưu Minh dẫn Hứa Quan Hạo đi tới trước mặt Lưu lão gia. “Chúc lão gia sinh nhật vui vẻ, thượng thọ an khang.” Hứa Quan Hạo cười nói một câu, sau đó đưa lễ vật tới, thần sắc ung dung, giống như anh chưa từng có thái độ bất hảo, và chuyện lão Lưu cũng không đưa anh thiệp mời cũng chưa từng xảy ra. Lưu Minh đứng phía sau cha mình, nhận lễ vật Hứa Quan Hạo vừa đưa, sau đó cười cười. “Cha, Hứa thiếu gia tặng loại trà mà cha thích nhất đó.” “Vũ Di Sơn, biết bác thích uống trà, nên tặng bác cái này.” Những lá trà được lấy từ cây đại hồng, căn bản rất khó mua, muốn mua chỉ có thể thông qua một con đường đặc thù, cho dù là Lưu lão gia, cũng đã nhiều năm không uống loại trà này. Ánh Lưu lão gia khẽ đổi, nhận túi trà từ trên tay Lưu Minh, đưa lên mũi ngửi thử, thấy được mùi thơm mát dịu, liền cười cười. “Không sai, là loại trà này, để cháu hao tâm rồi.” “Bác thích là được rồi.” Hứa Quan Hạo nói, thế nhưng khóe mắt trông thấy một bóng người, sắc mặt nhất thời trầm xuống, trong lòng cười lạnh một tiếng. “Bác, hôm nay cháu dẫn theo một người, chắc bác biết nhưng chưa từng gặp qua … Hứa Kiệt, em chào Lưu lão gia một tiếng đi.” Hứa Quan Hạo cố ý nhấn mạnh hai chữ Hứa Kiệt. Hứa Quan Hạo đột nhiên nói vậy thì Hứa Kiệt không khỏi ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn sang Hứa Quan Hạo, lúng túng chào hỏi Lưu lão gia một câu. “Được rồi, được rồi, thanh niên các cháu cứ tự nhiên.. Lão già ta.. đi ăn đã..!” Hứa Quan Hạo như vậy, không chỉ khiến Hứa Kiệt xấu hổ, cũng khiến Lưu lão gia có vẻ không vui, thế nhưng vì ngại Lưu Minh đứng đằng kia, đành khách khí chào một câu rồi bỏ đi. Hai người đi tới một góc, Hứa Kiệt không vui nhìn Hứa Quan Hạo nói. “Sao đột nhiên bắt em chào hỏi, khác gì cố ý chọc giận ông ấy? Chúng ta tới đây không phải là để xin lỗi sao?” Vừa rồi thấy sắc mặt Nhậm Lịch khẽ đổi, Hứa Quan Hạo rất vui, lời tuyên bố vừa rồi giống như đánh dấu Hứa Kiệt là của anh, tuy rằng rất nhiều người đã biết Hứa Kiệt và anh có quan hệ, nhưng anh chưa từng giới thiệu Hứa Kiệt với những người xung quanh, hôm nay nhân tiện nói rõ, Hứa Kiệt chính là người của anh, ai cũng không được có ý đồ. “Ai nói chúng ta tới để xin lỗi, chúng ta là được mời đến.” Thần sắc có chút bất đắc dĩ, Hứa Kiệt nhìn Lưu Minh đang đứng cách đó không xa tiếp đãi mọi người. “Sao anh ta lại mời chúng ta tới?” “Theo nhu cầu mà thôi, thôi không nói nữa, có rất nhiều món ngon, ta đi ăn đi!” Hứa Quan Hạo xoa xoa bụng, kéo Hứa Kiệt đi, mấy ngày này vận động nhiều khiến anh ăn nhiều hơn, trưa nay lại chưa ăn, vì vậy Hứa Quan Hạo cảm thấy hơi đói bụng. Bị Hứa Quan Hạo kéo đến khu buffet, Hứa Kiệt nhíu mày xong cũng chẳng để ý nữa, với các hành vi của Hứa Quan Hạo, chỉ cần không đặc biệt quá phận, cậu sẽ không thèm để ý. Thế nhưng Hứa Kiệt lại không nhận ra, mình càng ngày càng bao dung với mọi hành động của anh. Hai người ăn với nhau, chỉ trong chốc lát đã có mấy người đi tới, vừa thấy mấy người kia, Hứa Kiệt liền lấy ly nước trái cây trên bàn rồi trực tiếp rời đi. Hứa Kiệt rời đi, Hứa Quan Hạo luyến tiếc nhìn bóng lưng cậu, nhưng cuối cùng vẫn phải ngồi lại tiếp chuyện với mấy người vừa tới. Vừa đi được một lúc, Hứa Kiệt liền đụng phải Nhậm Lịch, lúc thấy Nhậm Lịch, cậu không khỏi sửng sốt, lại nhớ Hứa Quan Hạo từng nói, Nhậm Lịch còn chưa về. Theo Nhậm Lịch đi ra ngoài ban công, Hứa Kiệt đứng phía sau, trầm giọng nói xin lỗi. “Xin lỗi, lần trước cháu quyết định hơi vội vàng, với bác…” Nhậm Lịch xoay người, trực tiếp cắt lời Hứa Kiệt. “Con thực sự không theo cha về, nên nhớ ta là cha ruột của con.”
trọng sinh chi tự do