Theo cách này, lời cầu nguyện trở thành sức mạnh chống lại tình trạng bản năng như cô đơn, sợ hãi, lo lắng, lầm lẫn và bối rối; nó thay thế mọi thứ dưới sự hướng dẫn của Chúa Giêsu, Đấng giúp chúng ta vượt qua sự yếu đuối phàm nhân và mưu ma chước quỷ. Hãy điểm lại hành trình trưởng thành nội tâm mà thi sĩ đã cậy vào sự dẫn dắt của "em": từ cái tôi bi ai, cô độc đến cái tôi quả cảm quyết chí với đức tin của mình; từ cái tôi tự mình đối diện nội tâm đến người anh quảng đại yêu thương và sẵn sàng hi Editor: Baka520. Số chương: 19 (hoàn) Tiến độ dịch: Đang tiến hành. Văn án: . "Tiểu thư Bertia, người trở thành vị hôn thê của ta, có một chút kì quặc. Trong lần gặp gỡ đầu tiên của chúng ta, cô ấy đã tuyên bố rằng mình chính là một nữ phụ quý tộc phản diện, người Tôi tưởng hắn sẽ nói: "Cậu thật không giống với những cô gái khác nha." hay "Loại con gái không ham hư vinh như cậu bây giờ rất hiếm." để tôi được một phen nở mày nở mặt tự hào thì ai ngờ Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm truyện Vì Em Tôi Nguyện Trở Thành Quỷ Dữ của cùng tác giả. Thân mời các bạn đọc tiếp - SSTRUYEN Em Thừa Nhận Anh Là Đàn Ông! fxthanhtuan, tâm linh, suy niệm, câu chuyện, học anh văn, thánh ca, gia đình, sách audio, cuộc sống, câu chuyện suy gẫm Nếu 1 lòng trung hiếu nhưng bị người lừa dối thì chết đi sẽ trở thành châu ngọc để rửa sạch mối nhục thù". Dù đau lòng nhưng mà là 1 kẻ làm phản, tội đồ non sông ta chẳng thể tha thứ với cương vị 1 người đứng đầu non sông. Ta theo Rùa Vàng xuống biển. Mị Châu con ta chết ở bờ biển, máu chảy xuống nước, trai ăn vào tạo thành hạt châu. Garuada (Kim sí điểu) là một loài chim thần trong Ấn Độ giáo có ảnh hưởng sang Phật Giáo Nam Tông. Là vua của các loài chim Garuda sở hữu sức mạnh bất diệt và trở thành biểu tượng của lòng dũng cảm sức mạnh, trong Ấn Độ giáo Garuda là một vị thần, chúa tể của các W8Qrr. Tác giả Thể loại Linh Dị, Ngôn TìnhNguồn WattpadVNTrạng thái FullSố chương 57Ngày đăng 1 năm trướcCập nhật 1 năm trước Tác phẩm của Thiên Ý tiết lộ về Điền Tranh một cô gái đã từng gặp phải tai nạn đuối nước nhưng được cứu sống bởi một thế lực bí ẩn. Vào lúc 18 tuổi, Điền Tranh có một giấc mơ kỳ lạ và tình cờ gặp lại người đã cứu trước đó. Người đó tuyên bố cô sẽ thuộc về mình vĩnh viễn. Nếu bạn yêu thích truyện ngôn tình, hãy đọc thêm những tác phẩm khác của tác giả như Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ hoặc Bé Con, Chú Không Thể Chờ. Bạn đang đọc truyện Vì Em Tôi Nguyện Trở Thành Quỷ Dữ của tác giả Thiên Ý. Điền Tranh sợ hãi vùng vẫy, kêu cứu nhưng không ai nghe. Đến khi gần kiệt sức, cô cảm nhận được có một người ôm mình vào lòng. Nhưng thân thể người này… lại lạnh như đó nói với cô“Năm em tròn 18 tuổi, tôi sẽ đến.”Năm Điền Tranh vừa tròn 18 tuổi, cô đã có một giấc mơ vừa kì lạ lại vừa rất chân Điền Tranh chìm sâu vào giấc ngủ, cô cảm thấy nơi cổ mình lành lạnh, ươn ướt. Một lúc sau, cô mơ màng nhìn thấy bóng dáng của một ai đó đang say sưa hôn mình. Điền Tranh cố gắng mở mắt nhưng không tài nào mở được, sức lực cũng chẳng còn để phản kháng. Người kia từ đầu chí cuối không hề nói bất kì câu nào, chỉ có hơi thở gấp gáp, cùng đôi môi ẩm ướt mơn trớn khắp người cô.“Tô Ảnh Nhược, em vĩnh viễn là của tôi!”Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Ngôi Sao Rực Rỡ hay Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu. Home Truyện Vì Em Tôi Nguyện Trở Thành Quỷ Dữ 1 lượt Đề cử tháng Top 10+ Lượt xem tháng Giới thiệu Năm tám tuổi, có lần Điền Tranh chơi gần bờ hồ, cô cảm thấy mình đã bị ai đó cố tình đẩy xuống. Điền Tranh không biết bơi, cô ngoi lên ngụp xuống tìm không khí. Lúc ngoi lên mặt nước cô thấy một bóng đen đứng ngay gốc cây nhìn mình cười rất quái dị, “người” đó còn đưa tay lên vẫy vẫy với cô. Điền Tranh sợ hãi vùng vẫy, kêu cứu nhưng không ai nghe. Đến khi gần kiệt sức, cô cảm nhận được có một người ôm mình vào lòng. Nhưng thân thể người này... lại lạnh như đó nói với cô“Năm em tròn 18 tuổi, tôi sẽ đến.”Năm Điền Tranh vừa tròn 18 tuổi, cô đã có một giấc mơ vừa kì lạ lại vừa rất chân thực. Khi Điền Tranh chìm sâu vào giấc ngủ, cô cảm thấy nơi cổ mình lành lạnh, ươn ướt. Một lúc sau, cô mơ màng nhìn thấy bóng dáng của một ai đó đang say sưa hôn mình. Điền Tranh cố gắng mở mắt nhưng không tài nào mở được, sức lực cũng chẳng còn để phản kháng. Người kia từ đầu chí cuối không hề nói bất kì câu nào, chỉ có hơi thở gấp gáp, cùng đôi môi ẩm ướt mơn trớn khắp người cô.“Tô Ảnh Nhược, em vĩnh viễn là của tôi!” Tổng 61 bình luận - Làm sao để đọc được chương 58 vậy ạ? - Haizzz Chương 50 Tác giả đã thích bình luận này - Đọc văn án và quyết định nhảy hố Tác giả đã thích bình luận này - Cute Tác giả đã thích bình luận này Xem thêm bình luận Top tặng xu Điền Tranh từ khi sinh ra đã ấn định là người có thể nhìn thấy được linh hồn. Khi bé, cô thường thấy những bóng trắng lởn vởn xung quanh mình, và tất nhiên cô rất thích thú với điều đó vì tâm trí non nớt nghĩ rằng đó là những người bạn chơi đùa với lớn lên, khi đã tìm hiểu và biết được sự thật rằng những “người” cô nhìn thấy và vui đùa lúc nhỏ là linh hồn người chết, cô đã rất sợ hãi và đã gặp ác mộng suốt một thời gian Tranh từ nhỏ là một cô nhi, trời phú cho cô gương mặt xinh đẹp động lòng người. Mẹ cô là một bà mẹ đơn thân, nhưng vì sinh khó nên đã qua đời từ khi cô mới lọt lòng. Điền Tranh được đưa tới cô nhi viện, những đứa trẻ khác thấy cô thường cười đùa một mình nghĩ rằng cô bị điên và xa lánh cô. Chỉ có mẹ Miên - người trông coi cô nhi viên và nuôi dưỡng các trẻ em là hiểu rõ Điền Tranh có đôi mắt âm tám tuổi, có lần Điền Tranh chơi gần bờ hồ, cô cảm nhận được rằng mình đã bị ai đó cố tình đẩy xuống. Điền Tranh không biết bơi, cô ngoi lên ngụp xuống tìm không khí. Lúc ngoi lên mặt nước cô thấy một bóng đen đứng ngay gốc cây nhìn mình cười rất quái dị, “người” đó còn đưa tay lên vẫy vẫy với cô. Điền Tranh sợ hãi vùng vẫy, kêu cứu nhưng không ai nghe. Đến khi gần kiệt sức, cô cảm nhận được có một vòng tay ôm mình vào lòng. Nhưng thân thể người này... lại lạnh như băng.“Năm em tròn 18 tuổi, tôi sẽ đến.”Đó là câu nói của người cứu cô. Lúc Điền Tranh tỉnh lại, bên cạnh cô là mẹ Miên đang lo lắng. Cô hỏi mẹ ai là người cứu mình, nhưng mẹ chỉ nói là thấy cô nằm bất động bên bờ sông nên vội vàng đưa cô đến bệnh Điền Tranh vừa tròn 18 tuổi, cô đã có một giấc mơ vừa kì lạ lại vừa rất chân Điền Tranh chìm sâu vào giấc ngủ, cô cảm thấy nơi cổ mình lành lạnh, ươn ướt. Một lúc sau, cô mơ màng nhìn thấy bóng dáng của một ai đó đang say sưa hôn mình. Điền Tranh cố gắng mở mắt nhưng không tài nào mở được, sức lực cũng chẳng còn để phản kháng. Người kia từ đầu chí cuối không hề nói bất kì câu nào, chỉ có hơi thở gấp gáp, cùng đôi môi ẩm ướt mơn trớn khắp người cô.“Ưm... ưm... đừng...”Điền Tranh thật muốn kêu la, nhưng những lời phát ra như tiếng mời gọi người đó, cô cảm nhận được vật nam tính của hắn đang dần lớn lên, chọt vào vùng nhạy cảm của sợ hãi khép chặt hai chân vào nhau, muốn đẩy người đó ra nhưng hai tay đã bị nắm chặt trên đỉnh đầu, hoàn toàn không có khả năng kháng đó nở nụ cười trầm thấp như trêu người đó thì thầm bên tai Điền Tranh, một giọng nói nam tính, ấm áp nhưng đầy sự chiếm hữu và trong tiềm thức cô cảm nhận giọng nói ấy rất quen“Tô Ảnh Nhược, em vĩnh viễn là của tôi!”Tô Ảnh Nhược? Điền Tranh nhíu chặt mày suy nghĩ nhưng giờ phút này, cô chẳng còn tâm trạng để thắc mắc.“Ưm... tôi khó chịu...”Điền Tranh cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng không nghe lời. Đối với sự tiếp xúc ấy lại chẳng bài xích, ngược lại cũng chẳng biết tại sao, cô lại thuận hôm sau Điền Tranh giật mình thức dậy, cô nhìn thân thể mình rồi nhìn xung quanh, thấy không có gì thay đổi, quần áo trên người vẫn còn nguyên. Cô thở phào nhẹ nhõm, hoá ra chỉ là giấc bước xuống giường, mắt Điền Tranh rơi vào vệt máu màu đỏ trên ga giường trắng, cô hoảng hốt thốt lên“Không phải chứ? Đêm qua... lẽ nào là sự thật?”Lúc này cô cảm thấy nơi đầu ngón tay mình hơi rát, đưa lên mới thấy nó đã bị chảy máu từ lúc nào. Nhờ vậy mà Điền Tranh mới có thể nhẹ lòng vì cô nghĩ, vệt máu trên ga giường chính là do ngón tay cô quệt năm mười bảy tuổi, Điền Tranh đã xin phép mẹ Miên để cô được ra riêng đi làm. Vì công việc cô có khi về trễ, còn mấy đứa nhỏ thì ngủ rất sớm. Hơn nữa, mẹ Miên lúc nào cũng đợi cô về mới chịu đi ngủ. Cô lo mẹ lớn tuổi, không muốn mẹ phải cực nhọc như vậy nên quyết định dọn ra riêng. Mẹ Miên ban đầu không đồng ý, nhưng thấy cô kiên quyết như vậy bà cũng đành Tranh năm nay đã hai mươi hai tuổi, hiện cô đang làm nhân viên phục vụ cho một tiệm trà sữa. Chỗ làm của Điền Tranh cách khu nhà cô không xa, bắt xe buýt đi chừng mười lăm phút là mọi ngày Điền Tranh đứng đợi xe buýt đến. Vừa bước lên xe, Điền Tranh đã cảm thấy có điều gì đó không đúng. Cô tìm cho mình một chỗ ngồi, đúng lúc cô soát vé đi tới. Điền Tranh cảm nhận được một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Người soát vé ấy gương mặt trắng bệch lại có chút vô hồn đang nhe răng cười với cô, nụ cười có chút quái dị.“Cảm ơn.”Điền Tranh đưa tiền rồi nhận vé, cô kéo áo khoác lại để bớt lạnh nhưng cô không phải lạnh từ bên ngoài vào, mà chính là từ bên trong lúc Điền Tranh lên xe, mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt rất kì lạ, như nhìn một người hoàn toàn không bình thường. Cô khó chịu liền lấy khẩu trang đeo vào, được một lúc thì xe buýt cũng dừng Tranh nhanh chóng bước xuống, cô hiếu kì quay lại nhìn người soát vé. Cô ta vẫn giữ bộ mặt như cũ, lần này còn giơ tay lên vẫy vẫy cô như chào tạm biệt.“Ây, mới sáng ra đã gặp rồi.”Điền Tranh rùng mình một cái rồi đi nhanh vào tiệm.

vì em tôi nguyện trở thành quỷ dữ